Truyện ngắn 18 7 ngày làm gia sư

     

Anh ấy tên là Đăng, là sinh viên năm 4 của Trường Đại học Y Hà Nội. Anh hơn tuôi 7 tuổi, mặc kệ đi, người ta nói tình yêu đâu phân biệt tuổi tác nhỉ?

Anh học cực giỏi, nghe nói thời xưa anh đạt giải nhất quốc gia môn toán, thi đại học còn được 29 điểm. Đúng chuẩn mẫu con trai điển hình “con nhà người ta”. Không những thế anh còn rất đẹp trai, lông mày rậm, mũi dọc dừa, môi hồng hơn cả môi con gái, lại còn cao ơi là cao. Mỗi lần nhắc tới vẻ đẹp của anh ấy là tôi như chết chìm trong những giấc mộng đẹp. Có lẽ tôi là một con bé học sinh may mắn khi vớ được anh gia sư đẹp trai như anh.

Bạn đang xem: Truyện ngắn 18 7 ngày làm gia sư

Ngược lại là tôi, một con bé lớp 9 dốt đặc cán mai, mẹ có thuê cho tôi 3-4 người gia sư trước đó đều chạy mất cả dép vì tôi quá nghịch và dốt.

Nhưng mà tới lượt anh, tôi đứng hình và hóa thành một đứa học sinh ngoan hiền luôn! Vì anh quá đẹp trai các cậu ạ, người ta nói mê trai đầu thai mới hết đúng không? Tôi nghĩ tôi có đầu thai muôn kiếp cũng không chữa nổi bệnh mê trai của mình.

CRUSH ANH GIA SƯ, TÔI BỖNG TRỞ THÀNH HỌC SINH GIỎI MÔN TOÁN.

*
*
*
*
CRUSH ANH GIA SƯ, TÔI BỖNG TRỞ THÀNH HỌC SINH GIỎI MÔN TOÁN.

Lúc anh dạy tôi, tôi nghe giảng chăm chú lắm, thế nào mà cái con học dốt như tôi từ lẹt đẹt 1-2 điểm toán bây giờ thành 5-6 điểm chỉ trong một tháng rưỡi. Đấy là cả sự nỗ lực phi thường của tôi rồi đấy.

Mỗi lúc anh dạy học, tôi đều giả vờ sáp lại gần anh, thỉnh thoảng cố với lấy cái bút để chạm vào anh. Thế mà anh chẳng hay biết.

Một ngày nọ, anh bất ngờ nói với tôi.

“Kiểm tra 1 tiết Linh được 7 điểm toán anh mời Linh đi ăn Pizza Hut”

Tôi không lăm le đồ ăn đâu các cậu ạ, cái thu hút tôi là được đi ăn với anh cơ. Nghĩ tới thôi mà rụng rời con tim.

Tôi ra sức học như trâu như bò và thành quả cũng đến, tôi được 7 điểm toán thật. Mẹ tôi khi biết tin này còn shock không tin nổi, mừng rớt nước mắt cứ như là được chứng kiến kỳ tích ấy.

Thế rồi tôi với anh đã có một buổi đi ăn cùng nhau vô cùng lãng mạn.

Đến đợt thi thử, anh nói với tôi nếu tôi được 8 điểm toán thì anh sẽ mời tôi đi xem phim.

Vâng, tôi đội ngay cái băng đô “quyết tâm” trên trán, dù có khó tới đâu tôi cũng phải chinh phục được nó vì một mục tiêu được đi xem phim với anh… Ối trời ơi chỉ nghĩ đến việc cầm tay anh trong rạp chiếu phim thôi là khí thế của tôi trở nên hùng hục luôn.

Trời quả không phụ lòng người, tôi được 8 toán, bố mẹ tôi nở hết cả mũi, đi họp phụ huynh còn được tuyên dương vì Linh tiến bộ quá nhanh.

Còn tôi thì hí ha hí hửng đi xem phim với anh.

Trong rạp, tôi thấy cánh tay anh đặt trên đùi, tay kia cầm bỏng. Lúc đó trong rạp tối lắm, tôi giả vờ lần mò lấy bỏng, mục đích là để cầm tay anh thì… Ối giời ơi tôi sờ trúng vào thứ mềm mềm giữa quần anh. Tôi thề là tôi không cố ý, chỉ là rạp quá tối và tôi “cầm nhầm”, mục đích của tôi là cầm tay anh kìa!!!

Tôi thấy anh hét lên, tôi lập tức rụt tay lại đỏ mặt rồi nói xin lỗi anh nghìn lần từ rạp chiếu phim đến khi về nhà. Mặc dù anh nói không sao nhưng tôi vừa thấy nhục lại vừa thấy áy náy.

Xem thêm: Điện Thoại Xiaomi Redmi Note, Điện Thoại Xiaomi Chính Hãng Giá Rẻ, Trả Góp 0%

Sau vụ chấn động đó, chúng tôi thân nhau nhiều hơn, tình cảm tôi dành cho anh mỗi lúc một nhiều, tôi tự hỏi anh có nhận ra được tình cảm của tôi dành cho anh không mà mỗi lúc lượng bài tập anh giao cứ nhiều lên ấy nhỉ?

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, còn một tuần nữa là bước vào kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10, đây là thời điểm quan trọng “trồng cây tới ngày hái quả”.

Ngày ấy tôi bạo dạn nói với anh.

“Anh Đăng ơi, nếu em được 9 toán thì anh hẹn hò với em nhé”

Anh đơ ra như khúc gỗ, mặt đỏ ửng, quay mặt đi không dám nhìn tôi. Trời ơi!!! Sao mà đáng yêu quá vậy, được khoảng 15 phút sau anh quay sang nhìn tôi gật đầu bảo .

“Ừ”

Hú yeahhh anh đồng ý rồi, vậy có nghĩa là anh cũng thích tôi. Tôi biết ngay mà! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi kiên trì như vậy chắc chắn anh cũng phải đổ chứ. Hí hí.

Nhờ có vitamin tình yêu của anh mà tôi hoàn thành tốt bài thi của mình.

Hai tuần sau nhìn kết quả thi, tôi không tin được vào mắt mình. Tôi được 9.25 toán luôn!! Trời ơi!!!

Người đầu tiên tôi báo tin vui là mẹ, mẹ tôi sướng lắm, khoe khắp họ hàng, mở tiệc linh đình 3 ngày 3 đêm. Người thân sang ăn cứ khen tôi giỏi làm mẹ tôi phổng cả mũi. Nhưng mà tôi lại không thấy anh sang ăn tiệc nhà tôi tổ chức…

Tôi hỏi mẹ

“Không biết anh Đăng mà biết tin này có shock không mẹ nhỉ? “

Thấy tôi nói vậy, mẹ liền cười vỗ vai tôi bảo

“À thằng Đăng nó biết tin con được 9.25 toán rồi. Mẹ với nó giao kèo, con mà thi được 9 toán thì mẹ sẽ thưởng nó 5 triệu mà”

Tôi nghe thấy thế liền sửng sốt, sao anh biết tin mà không thấy nhắn tin chúc mừng tôi nhỉ? Tôi liền mở facebook lên kiểm tra thì thấy dòng chữ ‘Rất tiếc, nội dung này hiện không khả dụng’.

Ôi toang!

Tôi đơ người thì 3 phút sau nhận được tin nhắn

“Cảm ơn tình cảm của em dành cho anh, anh xin ghi nhớ trong lòng. Thực ra trong thời gian dạy học, anh cũng nảy sinh chút tình cảm với em… Tuy nhiên anh chưa muốn bóc lịch. Xin lỗi em”

Ngay lập tức tôi cuống quít gọi lại cho anh thì anh chặn luôn số máy của tôi.

Thôi xong… Thế là toang một mối tình…

Tôi nghiến răng kèn kẹt! Anh đợi đấy, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn! Đến khi tôi 18 tuổi tôi nhất định sẽ tìm anh để trả lại món nợ ân tình khi xưa!!!

Mục tiêu tiếp theo của tôi sẽ là trường Đại Học Y Hà Nội!!!

Nupakachi!!!

Chưa nghĩ ra ý tiếp theo nên mọi người đọc tạm đoản sau nha!!

#Đoản

Đi làm về thì gặp ngay phóng viên đường phố muốn phỏng vấn. Tôi dừng lại vui vẻ trả lời câu hỏi của bọn họ .

Phóng viên : Có thể gọi điện cho bạn trai nói chia tay không ?

Tôi: Có thể.

Nói rồi rút điện thoại ra. Nghĩ đến cái tên mặt lạnh đang ở nhà. Hừ trời tối mà cũng không thèm đi đón tôi. Hồi trước cũng là tôi theo đuổi anh. Tỏ tình cũng là tôi, càng nghĩ càng bốc hỏa tôi gọi điện cho anh . Một giọng nam trầm thấp vang lên trong điện thoại :

“Sao thế, có chuyện gì mà gọi cho anh?” Hừ. Không thèm hỏi tôi đã tan làm hay chưa anh ta đúng là đồ vô tâm.

Tôi hùng hổ nói vào điện thoại : “Em nghĩ chúng ta không hợp nhau chia tay đi.”

Bên kia im lặng một lúc lâu. Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời.

Phóng viên : Anh ta không trả lời sao?

Tôi lắc lắc đầu lại nói tiếp vào điện thoại :” Này, anh còn ở đó không. Mau trả lời em đi.”

“Em chắc chắn muốn chia tay?” Giọng nói anh vang lên có phần nguy hiểm. Tôi nuốt nước bọn mạnh dạn trả lời:” Phải! Em muốn chia tay với anh.”

Bên đầu giây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng: ” Bảo bối, chuyện này anh không tự quyết định được. Vậy để mẹ em quyết định. Anh sẽ gọi cho mẹ em nói em muốn chia tay với anh.”

“Anh… anh không được nói cho mẹ em…anh”

Nói xong anh cúp máy luôn. Tôi ngơ ngác, anh định nói chuyện này cho mẹ tôi. Mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ giết tôi. Mấy phóng viên đường phố này giết tôi rồi. Còn tên mặt lạnh kia sao có thể nghĩ ra chiêu thâm hiểm đến như vậy. Tôi hộc tốc về nhà vừa đi vừa gọi điện cho anh ta.

Đoản 2:

#Đoản

Mẹ tôi là một người khó tính. Không phải nói là vô cùng vô cùng khó tính. Hôm nay tôi mời bạn cùng bàn đến nhà ăn cơm. Lý do là để cảm ơn cậu ta vì cậu ta đã kèm tôi môn vật lý trong suốt học kỳ 1 vừa qua.

Tôi nhìn thấy cậu ấy xuống bếp giúp mẹ tôi. Vậy là tôi cũng lon ton chạy theo xuống hỏi có giúp được gì không. Nhưng cậu ấy lại đẩy tôi lên nhà cười cười nói :

“Cậu đi lên nhà đi. Ở đây có tớ giúp mẹ cậu được rồi.” Nghe thấy cậu ấy nói vậy tôi cũng đi lên nhà.

Trong bữa ăn mẹ tôi liên tiếp gắp đồ ăn cho cậu ấy. Tôi nhìn thấy bắt đầu nói :

“Mẹ, sao mẹ không gắp cho con? Con cũng là con của mẹ mà.”

“Mày không có tay hả? “Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng không thèm so đo tự tay gắp đồ ăn vào bát của mình.

Suốt bữa ăn mẹ tôi đều khen cậu ta vừa ngoan ngoãn lại còn biết làm cơm. Rôig lại nói đến tôi lười biếng :

“Mẹ, mẹ xem có ai cứ đi kể hết cái xấu của con cái mình cho bạn bè nghe không?”

Mẹ tôi liếc tôi một cái:” Không phải như thế sao?”Tôi không thèm để ý nữa cứ thế cắm đầu ăn cơm. Mẹ tôi lại nói :

“Ăn, ăn, ăn chỉ có ăn. Ăn rồi biến thành lợn sau này chó nó lấy mày con ạ.” Tôi còn đang định lên tiếng phản bác thì bên tai tôi nghe thấy :

“Gâu… gâu”

Tôi giật mình quay ra nhìn cậu ta. Mẹ tôi cũng đang trừng mắt nhìn cậu ta. Có thể là cậu ấy ngại nên mặt đỏ bừng. Cúi gằm đầu xuống giọng nói lý nhí :

“Bác, bác không cần phải lo. Dù cậu ấy có biến thành thứ gì thì cháu cũng muốn lấy về làm vợ.”