Những sinh linh bị chối bỏ (*): nghĩa trang những ngôi mộ vô danh

     
Chứng kiến cảnh những hài nhi đỏ hỏn, toàn thân giập nát, chúng tôi không khỏi rùng mình. Những người mẹ thất thần, vô hồn, vô cảm để rồi sau đó là chuỗi ngày sống trong giày vò, ăn năn…
*
*
Những hài nhi xấu số.

Bạn đang xem: Những sinh linh bị chối bỏ (*): nghĩa trang những ngôi mộ vô danh

Mất gần nửa tháng làm tài xế xe ôm, chúng tôi mới tiếp cận được bên trong các phòng nạo hút thai. Ngày đầu tiên, tôi ngồi xe Honda Wave chờ anh Nguyễn Văn Tuấn thu nhận tại một phòng phá thai trên đường Giải Phóng (Hoàng Mai). Lúc đó chừng 18h, thai nhi được anh Tuấn cho vào bao nylon màu đen rồi treo lên trước xe máy, khiến tôi vừa đi vừa run. Cảm thấy mình đang chở hàng chục linh hồn vô tội, tôi thấy rùng mình, mồ hôi lạnh ướt sống lưng…

Từ đường Giải Phóng, chúng tôi tiếp tục chạy xe đến khu vực Bệnh viện 103. Lúc này khoảng 18h45, trời đã nhá nhem tối, lại thêm những cơn mưa mùa hạ ào ạt đến bất chợt, khiến chúng tôi phải dừng xe, vội vàng bọc kín túi xác bào thai lại rồi ôm vào lòng cho khỏi ướt. Tới nơi, anh Tuấn nhanh chóng vào bên trong phòng nạo hút, để tôi ở ngoài một mình với chiếc bọc nylon thai nhi ấy…

Trong khi ngồi đợi bên ngoài, tôi bỗng cảm thấy chiếc túi nylon đang động đậy, phát ra tiếng kêu loạt soạt, khiến toàn thân tôi nổi da gà, chân tay rụng rời.

Xem thêm: Những Bài Văn Bất Hủ Của Học Trò (Phần 1), Những Bài Văn Bất Hủ Của Học Trò

Tôi quả thực không dám nghĩ rằng, trong đó có những bào thai đang còn sống, có thể tôi bị ám ảnh, hoang tưởng…

Khi anh Tuấn trở ra, mưa cũng đã tạnh và trên tay anh lại có thêm một bịch nylon màu đen tương tự treo lên xe máy của tôi. Anh Tuấn bảo tôi chạy tiếp 100 mét đến một phòng khám thai khác, trong khi ngồi đợi bên ngoài, tôi bỗng cảm thấy chiếc túi nylon đang động đậy, phát ra tiếng kêu loạt soạt, khiến toàn thân tôi nổi da gà, chân tay rụng rời. Tôi quả thực không dám nghĩ rằng, trong đó có những bào thai đang còn sống, có thể tôi bị ám ảnh, hoang tưởng…

Anh Tuấn lại trở ra và trên tay, lại có thêm một bịch nylon khá nặng. Anh Tuấn bảo tôi chạy về phía nghĩa trang, nhưng tôi cảm thấy toàn thân run rẩy, không thể điều khiển nổi chiếc xe, đành phải nhờ anh Tuấn cầm lái…

Suốt đêm hôm đó, tôi không thể ngủ được, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh những chiếc bao nylon bên trong chứa hàng chục hài nhi như đang cựa quậy lại hiện ra.

Vượt qua nỗi sợ hãi vài ngày sau, tôi gọi điện cho anh Tuấn và tiếp tục lên đường. Khi thấy tôi bạo dạn hơn, anh Tuấn đã trực tiếp đưa tôi vào khu vực hậu phá thai tại các phòng khám để tận tay thu gom xác hài nhi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi tận mắt thấy những bào thai 2 – 3 tháng tuổi, 6, 7 tháng, thậm chí trên 8 tháng tuổi, được các bác sỹ dùng biện pháp ép sinh non. Để đẩy những bào thai lớn thế này ra khỏi tử cung, các bác sỹ phải làm thủ thuật rất lâu, sản phụ cũng vô cùng đau đớn, không khác nào một lần sinh nở bình thường. Và rồi, những sinh linh vô tội ấy mãi mãi không thể có cơ hội sống…